Link Video: https://youtu.be/_XSw5-VG7g0
Ngày 18/7, blog Trần Đông A trên VOA có bài “Nhìn lại “tấn trò đời” “chuyến bay giải cứu”’.
Theo đó, trong vụ án “chuyến bay giải cứu” đang xét xử, chỉ có một bị cáo bị Viện Kiểm sát đề nghị mức án tử hình, vì hành vi nhận hối lộ trắng trợn nhất, đó là Phạm Trung Kiên, cựu Thư ký cho Thứ trưởng Bộ Y tế Đỗ Xuân Tuyên.
Tác giả mỉa mai, thật là một “Tấn trò đời”! Hồi một của “Tấn trò đời” này do các quan phụ mẫu và các bị cáo cùng nhau “diễn” trong một tuần qua, tại Tòa án Nhân dân Hà Nội, tất nhiên không phải là “Tấn trò đời” của Balzac.
100% câu chuyện ở đây là Việt Nam, là của chính đất nước này, từ chất liệu đến nhân vật, vừa qua hồi cao trào nhất là đề nghị các mức án. “Vở kịch” đang diễn được một thực thể đơn nhất chủ công dàn dựng, đó là cái thể chế “công an trị” hiện đang bao trùm lên tất cả mọi ngóc ngách của cuộc sống người dân trên giải đất hình chữ S. Đây sẽ là câu chuyện tả thực, một câu chuyện chẳng cần thêm bớt, tuy có thể có vài yếu tố bất ngờ, về một xã hội đang hỗn loạn và đang rạn nứt.
Tác giả lần lượt điểm qua và bình luận về diễn xuất của từng nhân vật:
Trưởng phòng 5 Cơ quan An ninh điều tra Bộ Công an, đồng thời là Điều tra viên thụ lý chính của vụ án – Hoàng Văn Hưng – thì lại trình diễn một “ngôn ngữ cơ thể” đầy bản lĩnh; cãi phăng phăng để tòa tin rằng, ông bị vu oan, và rằng, trên thực tế ông không hề đòi tiền, không hề nhận bất cứ một cent nào từ hơn 2 triệu USD mà ông Tuấn “tố” đã đưa cho ông với mục đích chạy án.
Thiếu tướng Công an Nguyễn Anh Tuấn thì nghẹn ngào, phải chăng, vì ông Thiếu tướng này, không giống với các ông thiếu tướng khác, thực sự thương người và quá tin người, nên vô tình thành trung gian môi giới cho hành vi hối lộ… và nay bị cáo đang rất ân hận? Lời khai này có lẽ ông Thiếu tướng nói cho một mình ông nghe, chứ thực ra, ai mà tin được. “Đầu có sạn” của một vị tướng an ninh như ông mà lại dễ mủi lòng đến vậy!
Thứ trưởng Ngoại giao Tô Anh Dũng thì nhiều lần lặp lại lời khai, không ra điều kiện với doanh nghiệp, không gây khó khăn gì cho họ cả. Về những lần nhận tiền, ông Dũng nói, doanh nghiệp chủ động đến gặp ông để cảm ơn. Trước tòa, ông Dũng khai không nhớ hết mọi chuyện và xin thành khẩn nhận lỗi, vì “lúc đó bị cáo không nghĩ là làm sai”, và “bây giờ bị cáo đã nhận thức được sai phạm”. Trình độ một Thứ trưởng Ngoại giao, đã cầm trong tay quyết định do Chủ tịch nước bổ nhiệm, chuẩn bị bay sang Tokyo để thay mặt cho Đảng Cộng sản Việt Nam làm đại sứ đặc mệnh toàn quyền tại xứ mặt trời mọc, mà “ngây thơ cụ” đến như vậy, hỏi có ai tin?
Từ ông Thứ trưởng này, tác giả nhắc đến một đương kim Thứ trưởng khác đầy quyền lực bên Bộ Y tế, đó là Đỗ Xuân Tuyên. Theo luật định, ông Tuyên đáng ra phải có mặt tại phiên tòa, vì Thư ký Phạm Trung Kiên của ông đã nhận hơn 42,6 tỷ VND. Trong đại dịch, các cơ quan chức năng đã phải thông qua Thư ký Phạm Trung Kiên để trình ông xem xét, ký duyệt văn bản trả lời các doanh nghiệp. Vậy mà, Thứ trưởng Tuyên không hề biết, thậm chí ông đã “nuông chiều” cậu Thư ký quá mức, để cho cậu ta một mình nuốt trọn 42,6 tỷ VND (!?)
Tác giả đặt vấn đề, phải chăng, nếu có một cơ chế “kiểm soát và cân bằng” như ở các nước dân chủ, thảm trạng Covid-19 ở Việt Nam vừa qua không đến mức tang thương như đã thấy, và biết đâu, hoàn toàn có thể tránh được những vụ án như hiện nay?
Tác giả nhận xét, vụ đang xử không chỉ là một “vụ án điểm” (từ của ông Trọng dùng). Nó còn là một vụ án “test”. Theo rò rỉ từ nội bộ, nếu tuyên án vụ này xong mà dân chúng không xuống đường, thì mới cho “diễn” tiếp vụ Việt Á! Chính quyền quá lo xa, dân chúng lấy đâu ra sức lực cho những chuyện “bao đồng” như xử quan chức tham nhũng!
Tác giả châm biếm rằng, vụ án đang xử quả thật ngồn ngộn chất liệu, với đầy đủ những “hỉ – nộ – ái – ố” của kịch bản. Liệu rồi đây sẽ có nhà văn nào đủ sức sáng tạo ra tác phẩm để lại cho đời sau?
Tác giả đề cập đến một câu hỏi được đưa ra như một thách thức: “Những “thư ký thời đại” đang ở đâu, họ có đang mở trừng mắt mà nhìn thẳng vào cái hiện thực phơi trần trong từng lời khai mạch lạc, giọt nước mắt “trong sáng”, lời thú nhận “ngô nghê”, hay đang ngoảnh mặt quay lưng, che mắt, bịt tai để say sưa ngợi ca những niềm tin bất diệt?”. Vào giờ phút này, câu hỏi ấy dường như vẫn đang còn tan biến trong thinh không…
Thu Phương – Thoibao.de (Tổng hợp)
>>> Vụ án khai thác khoáng sản “chui” ở Lào Cai
>>> Vì sao bị cáo là cựu quan chức phải che mặt?
>>> Phiên tòa không có bị hại?
>>> Số phận của Prigozhin ra sao sau cuộc bạo loạn?
Qua hai vụ đại án, Đảng không còn lý lẽ để bào chữa nữa