Link Video: https://youtu.be/QKCPUudDPQI
Ngày 28/7, trên trang Diễn Đàn Thế Kỷ có bài “Việt Nam và nạn buôn người” của tác giả Nguyễn Hải Di.
Theo tác giả, ngày 30/7 là Ngày Thế giới phòng, chống mua bán người. Nhân dịp này, hãy nhìn lại câu chuyện của một số nạn nhân buôn người từ Việt Nam.
Vào tháng 1/2023, tác giả đã có một bài viết đăng trên BBC Tiếng Việt, viết về hai nạn nhân H Nit Niê (sinh năm 1998) và Y Oi Niê (sinh năm 2007), người Êđê từ Đắk Lắk, bị lừa bán sang Campuchia.
Theo đó, cả 2 nạn nhân này đều bị một người cùng làng lừa sang Campuchia với lời dụ dỗ “công việc nhàn, lương cao”.
Tại Campuchia, H Nit Niê và Y Oi Niê bị ép làm việc cho một công ty lừa đảo của Trung Quốc. Mỗi ngày họ phải liên tục gọi điện cho hàng trăm người, nếu không sẽ bị trừ lương hoặc phải làm thêm giờ. Nếu muốn bỏ đi, phải trả tiền chuộc ít nhất là 1,500 USD.
Báo Công an Đắk Lắk nhưng chẳng được gì, H Nit Niê và Y Oi Niê phải nhờ gia đình bán nhà bán đất để chuộc về. Khi về đến cửa khẩu Mộc Bài, cả hai đều phải nộp phạt 6 triệu đồng để về lại Việt Nam, vì “qua lại biên giới quốc gia mà không làm thủ tục xuất cảnh, nhập cảnh theo quy định của pháp luật”.
Cũng vào tháng 1/2023, tác giả có bài viết đăng trên tờ Diễn Đàn Thế Kỷ, về nạn nhân H Nguôt Êban (sinh năm 2000), cũng bị lừa và bắt cóc sang Campuchia làm việc cho một công ty lừa đảo.
Vì không kiếm được số người trên mạng theo yêu cầu của công ty lừa đảo, nên ngày nào H Nguôt Êban cũng bị phạt hít đất vài trăm cái, bị “hăm dọa đánh, chích điện”, “bị chửi thậm tệ, bị dọa bán đi làm gái”…
Không thể kiếm 5,000 USD để trả tiền chuộc, báo công an Việt Nam nhưng chẳng được gì, cuối cùng, H Nguôt Êban liên lạc với nhân viên của CAMSA (thuộc BP.SOS) rồi được Công an Campuchia giải cứu cùng 24 người Việt khác. Nhưng về đến cửa khẩu Xa Mát vẫn bị giữ đến 9 giờ tối, vì không có tiền trả tiền phạt.
Bên cạnh những trường hợp bị lừa sang biên giới, là một hình thức buôn người “chính thống”, tức là, thông qua các chương trình xuất khẩu lao động, tác giả cho hay.
Tác giả dẫn trường hợp chị Nguyễn Thị Luyến (sinh năm 1985), năm 2007, sang Jordan làm việc cho một công ty may mặc của chủ người Trung Quốc, theo chương trình xuất khẩu lao động. Chị và các nữ lao động khác phải làm quần quật mỗi ngày từ 7 giờ sáng đến 8-9 giờ tối, nhưng được trả lương thấp hơn hẳn so với mức lương căn bản đã được hứa.
Ngôn ngữ không biết, công ty môi giới không làm gì, Bộ Lao động – Thương binh và Xã hội không giúp, sứ quán Việt Nam ở Jordan không có, họ phải đình công đòi lại quyền lợi vào tháng 2/2008. Khi Việt Nam đưa các nữ lao động hồi hương do áp lực quốc tế, chị Nguyễn Thị Luyến mất toàn bộ 40 triệu đồng tiền cọc, cũng như những người khác trở về từ Jordan.
Tác giả kể tiếp về trường hợp chị H Bhét Niê (sinh năm 1993), năm 2018, sang Ả Rập Xê Út làm việc, qua công ty môi giới. Công việc của chị là “làm ôsin” cho một gia đình tám người, nhà ba tầng. Vì không hiểu tiếng nên chị thường xuyên bị chửi mắng, đánh đập, ngược đãi… Chị còn bị chủ giữ giấy tờ lẫn điện thoại, gọi công ty môi giới không được mà liên lạc người nhà cũng không xong.
Một trường hợp khác cũng được tác giả đề cập, là chị H Thái Ayun, sang Ả Rập Xê Út làm giúp việc vào năm 2018. Trong thời gian đại dịch Covid, chị và nhiều nữ lao động khác bị kẹt lại vì không có chuyến bay về Việt Nam. Họ đã đăng video cầu cứu vào tháng 4/2021. Chị cũng thu thập thông tin gửi cho CAMSA về các nữ lao động bị hành hạ, bóc lột, cưỡng hiếp…
Chị H Thái Ayun cho biết, nhân viên của Đại Sứ quán Việt Nam đã tới đe dọa, nói họ “vi phạm pháp luật nước sở tại, làm video đăng lên mạng xã hội” và “bây giờ sẽ giao cho nước sở tại xử”. Đồng thời, Sứ quán cũng cho người trà trộn vào trung tâm bảo trợ SAKAN, nơi những lao động này tá túc, để đe dọa, sách nhiễu, thậm chí dọa đánh chết. Biết mình sẽ không an toàn nếu hồi hương, chị H Thái Ayun sang tỵ nạn ở Thái Lan.
Vẫn theo tác giả, trở về Việt Nam từ Jordan, chị Nguyễn Thị Luyến liên tục bị công an tra hỏi, ai liên lạc với IOM (Tổ chức Di trú Quốc tế), ai xúi giục đình công…
Khi đại diện các nữ lao động kiện các công ty môi giới để đòi lại công lý, chị cho biết cả hai lần trước khi ra tòa, chị đều gặp nạn, lần thứ hai bị “tai nạn giao thông nghiêm trọng, bị gãy hết răng đằng trước, bị chấn thương sọ não” và phải từ bỏ vụ kiện.
Vừa hoảng loạn và yếu sức sau tai nạn giao thông, vừa bị siết nhà vì mất tiền cọc và không thể trả nợ, vừa không có công lý vì phải từ bỏ vụ kiện, vừa bị chồng bỏ vì anh ta không muốn liên lụy, vừa bị hàng xóm cô lập vì mang tiếng “phản động”, chị Nguyễn Thị Luyến còn liên tục bị công an địa phương “gọi lên gọi xuống để điều tra, vùi dập” đến “không còn đất sống”.
Cuối cùng, chị phải sang Thái Lan lánh nạn năm 2012, và được sang Canada năm 2022.
Theo bản phúc trình của Bộ Ngoại giao Mỹ tháng 6 vừa qua về nạn buôn người, Việt Nam năm nay được lên hạng 2 vì được xem là có tiến bộ so với năm ngoái. Tuy nhiên, Việt Nam vẫn không đáp ứng đủ các yêu cầu tối thiểu trong công cuộc bài trừ nạn buôn người, và vẫn thuộc danh sách theo dõi. Tác giả cho biết thêm.
Hoàng Anh
>>> Có chạy án trong phiên toà chuyến bay giải cứu không?
>>> Ban Tuyên giáo có “xác” ở Hà Nội nhưng “hồn” thì vẫn ở “trong hang”!
>>> “Hỉ nộ ái ố” trong phiên toà chuyến bay giải cứu.
>>> Cải tổ tư pháp để chống tham nhũng!
Nạn nhân “giải cứu” không được hoàn tiền vì tòa “không có thông tin về chi phí” của hành khách