Thích Chân Quang – sản phẩm của quá trình xây dựng Chủ nghĩa Xã hội

Ngày 29/6, blog Trân Văn trên VOA Tiếng Việt bình luận “Xây dựng Chủ nghĩa Xã hội và những sản phẩm như Thích Chân Quang”.

Tác giả đánh giá, chuyện ông Vương Tấn Việt, pháp danh là Thích Chân Quang, đột nhiên trở thành Tiến sĩ chuyên ngành Hiến pháp – Hành chính, với nhiều yếu tố bất thường, có dấu hiệu vi phạm nghiêm trọng các quy định trong đào tạo, buộc Bộ Giáo dục Đào tạo phải lên tiếng, yêu cầu Đại học Luật Hà Nội “báo cáo”, thật ra không quan trọng bằng việc các Giáo sư Tiến sĩ và Phó giáo sư Tiến sĩ đang tham gia đào tạo đội ngũ “luật gia” của Việt Nam, đồng thanh hoan hô ý tưởng biến nghĩa vụ thành điều kiện – khoác nghĩa vụ lên vai con người, buộc họ thực thi nghĩa vụ, trước khi muốn hưởng các quyền căn bản – vốn đã được nhân loại, trong đó có cả Việt Nam công nhận là đương nhiên.

Tác giả mỉa mai, từ sau Thế chiến thứ 2 đến nay, dường như, Việt Nam là quốc gia duy nhất, mà một tập thể được xem như “tinh hoa” của giới nghiên cứu – đào tạo luật gia, cùng bày tỏ sự tâm đắc với ý tưởng: phải có “Tuyên ngôn toàn cầu về nghĩa vụ con người”, nhằm dùng “tuyên ngôn” đó như đối trọng với pháp luật quốc tế về nhân quyền.

Tác giả nhận xét, trong khi, “Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền” thúc đẩy các chính phủ, các cộng đồng, xem việc được sống, được mưu cầu hạnh phúc, được tự do bày tỏ chính kiến, được đối xử bình đẳng bất kể chủng tộc, tôn giáo, giới tính,… các dân tộc có quyền tự định đoạt thể chế chính trị và theo đuổi đường hướng phát triển kinh tế, xã hội và văn hoá,… là những quyền tất nhiên, vô điều kiện, không thể tước bỏ vì bất kỳ lý do nào; thì ý tưởng của ông Vương Tấn Việt – muốn xác lập các nghĩa vụ, buộc phải chu toàn những nghĩa vụ ấy, trước khi muốn hưởng các quyền căn bản của một con người, được “Hội đồng đánh giá luận án tiến sĩ” khen là tuyệt!

Tác giả cho biết, 100% thành viên của Hội đồng vừa kể, không chỉ nhất trí với việc ông Việt xứng đáng là Tiến sĩ Luật, bởi ông “chỉ ra được những điểm hạn chế và nguyên nhân của những hạn chế trong pháp luật về nghĩa vụ con người”, mà còn khen ngợi ý tưởng, nên soạn “Tuyên ngôn toàn cầu về nghĩa vụ con người”, là “đột phá, táo bạo”.

Đồng thời, Hội đồng trên cũng khẳng định, việc xác lập, áp đặt nghĩa vụ lên các quyền đương nhiên của một cá nhân, là “có giá trị nhân văn vượt khỏi khuôn khổ nghiên cứu thuần túy lý luận và luật học, về nghĩa vụ con người”, và là “cơ sở để rút ra những nhận định có giá trị, để đưa ra các đề xuất hoàn thiện pháp luật về nghĩa vụ con người, trong pháp luật Việt Nam”…

Tác giả cũng cho biết, gần đây, khi công chúng bắt đầu chú ý đến luận án của ông Việt, video clip ghi lại buổi bảo vệ luận án của ông Việt trên YouTube, đã được chuyển sang trạng thái “riêng tư”, không cho tham khảo nữa.

Tương tự, bộ phận quản trị website của chùa Phật Quang – nơi ông Việt làm trụ trì – mới đưa trang web vào tình trạng “bảo trì”, không cho thiên hạ truy cập nữa.

Theo tác giả, Đại học Luật Hà Nội – nơi đỡ đầu, tạo ra và đưa Tiến sĩ Vương Tấn Việt vào học giới – cũng đang vất vả chống đỡ dư luận, song phương thức chống đỡ mang sắc thái riêng của một nhà nước đang xây dựng Chủ nghĩa Xã hội.

Thay vì tham gia tranh luận để phân định đúng/sai về học thuật, Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Minh Đoan – Giảng viên cao cấp của Đại học Luật Hà Nội, người hướng dẫn ông Việt thực hiện luận văn tiến sĩ, đã cảnh báo công chúng thế này:

Các facebooker hãy thận trọng và cân nhắc kỹ khi bình luận. Không xúc phạm đến danh dự của tổ chức, cá nhân, đừng tự đưa mình vào trạng thái như Nguyễn Phương Hằng bà chủ của công ty Đại Nam!”

Tác giả kết luận, không phải tự nhiên mà nhiều người cùng cho rằng, Phật giáo tại Việt Nam đang trong giai đoạn đáng ngại, tới mức “chưa bao giờ như bây giờ”.

 

Quang Minh – thoibao.de