Ngày 29/9, báo Tiếng Dân đăng bài “Tiếc cho Cuba, làm “tiền đồn gác cổng” làm chi!” của tác giả Nguyên Tống.
Thoibao.de giới thiệu bài viết này đến quý khán thính giả, nội dung như sau:
Nhìn đất nước Cuba khốn khó bây giờ, mình cảm thấy tiếc cho họ vô cùng. Có một vị trí cực kỳ thuận lợi, không bị chiến tranh hay bất cứ ai xâm chiếm (mà thực ra là chính họ đã di cư từ Tây Ban Nha sang chiếm được hòn đảo này), thiên nhiên ưu đãi, sóng và gió biển dạt dào… Lại được ở ngay cạnh một siêu cường.
Vậy mà họ lại không lo làm ăn, tận dụng điều kiện tự nhiên và địa chính trị để phát triển, lại chấp nhận đi làm thằng gác cửa, làm tiền đồn canh gác cái gì đó cho ông Liên Xô ở bên kia địa cầu, chả liên quan gì tới mình?! Ông Liên Xô sụp đổ 30 năm rồi, mà họ vẫn kiên định làm “tiền đồn gác cổng”, không biết cho ai? Để dân chìm trong đói khổ và nằm mơ về thiên đường!
Với khoảng cách đến Miami của Mỹ, chỉ như từ Kiên Giang đến Phú Quốc ở ta, như vậy, nếu họ tự cường phát triển đất nước bằng con đường du lịch thôi, thì có lẽ, họ đã trở thành một thiên đường cho dân Mỹ đến nghỉ ngơi mua sắm. Đời sống chắc sẽ không kém gì đảo Sip hay Maldives, Bahama rồi.
Còn nếu chăm chỉ và có chút đầu óc nữa, thì họ còn đã có thể trở thành một trung tâm tài chính và trung chuyển hàng hoá vào ra Mỹ, như Hong Kong với Trung Quốc ngày xưa, hay như Singapore, Dubai rồi.
Sẽ có hàng triệu công ty, văn phòng của châu Âu, châu Á và Mỹ đặt tại đây, vừa làm việc, vừa “nghỉ dưỡng”, và “cống hiến” cho đất nước họ ngay. Dân ăn rồi chả phải làm gì như Dubai. Có khi họ thành Xã hội Chủ nghĩa lâu rồi, khi dân họ làm theo năng lực, hưởng theo nhu cầu, như dân Dubai rồi.
Quá khứ thì bảo đã qua, không lấy lại được. Nhưng điều kiện vẫn còn nguyên đó. Vì sao giờ đói khổ như vậy, họ cũng là con nhà “dòng dõi” châu Âu, sao họ không nhìn mấy anh em Đông Âu cũ, hay tổ tiên Tây Ban Nha của họ, mà đi nhỉ? Vẫn kiên định và chỉ thích kết giao với ông bạn nối khố nghèo khổ Việt Nam?
Một điều kỳ lạ nữa, có thể nói là đến mức kỳ quái về logic và tư tưởng, mà mình không thể hiểu: Họ chống lại đường lối phát triển xã hội của Mỹ, nhưng lại cứ xin Mỹ phải mở cửa, bỏ cấm vận, để họ được làm ăn buôn bán với Mỹ? Rồi không có lý do chiến tranh như Việt Nam, thì lại đổ tại nghèo đói là do Mỹ cấm vận?! Kỳ quái vậy? Không chịu nhìn ra nguyên nhân nghèo đói là do con đường mình lựa chọn sai lầm?!
Nếu họ “kiên định” đi theo con đường của mình thì cứ đi đi. Mỹ nó cấm vận mình, thì mình cũng cấm vận lại cho nó chết mẹ nó đi, chứ gì mà phải xoắn? Không làm được thì cũng quân tử nhất ngôn, xin thua hoặc chấp nhận chết không chịu nhục chứ?
Logic nào, tư tưởng kiểu gì mà lại đẻ ra suy nghĩ lạy lục nó nới cấm vận, xin nó thức ăn để mình sống thoi thóp, để tiếp tục chửi bới và chọc ngoáy nó, to mồm kêu gào mình ưu việt hơn nó? Quái đản…
Bình luận dưới bài viết, nick dângian cho rằng:
“Đặt vấn đề của tác giả hay lắm, rất xác đáng. Từ đó, nhìn lại chế độ Cộng sản Việt Nam thì có khác gì . Lúc nào cũng kè kè cái đuôi cáo “thị trường định hướng Xã hội Chủ nghĩa”, nên đi lạy lục mãi để được công nhận nền “kinh tế thị trường”, mà Mỹ có chịu bố thí cho mấy chữ đó đâu.”
“Chỉ cần cắt bỏ đuôi cáo đi, thì hồ ly tinh sẽ hiện hình người. Lúc đó, cái ước muốn từ lâu sẽ thành sự thật.”
“Thử hỏi, tại sao không bỏ ? Rồi thử trả lời: Một là, sợ anh bạn vàng bốn tốt; hai là bảo thủ, cứ khư khư ôm lấy nó; ba là, sĩ diện hão.”
Xuân Hưng – thoibao.de