Việc Thường trực Ban Bí thư Lương Cường bất ngờ sang Bắc Kinh, để yết kiến Chủ tịch Tập Cận Bình mới đây, đã cho thấy, lãnh đạo Cộng sản Việt Nam có thể bất chấp tất cả, chỉ để đạt được mục đích của họ. Họ sẵn sàng dựa vào ngoại bang để tranh giành quyền lực, thậm chí, sẵn sàng bán nước.
Bắt đầu bằng câu chuyện đầu năm 2024, hàng loạt nhân vật lãnh đạo cấp cao trong Đảng, thuộc hàng “Tứ trụ”, đua nhau ngã ngựa. Trước khi những kẻ này bị “bắt tận tay, day tận trán” về tội nhận hối lộ, thì họ đều là những lãnh đạo “trong sạch”.
Ngày 20/2/2023, Chủ tịch nước Võ Văn Thưởng vẫn hùng hồn phát biểu: “Ngoài lợi ích của nhân dân, thì Đảng ta không còn lợi ích nào khác”.
Nhưng chỉ sau đó hơn 1 năm, ngày 20/3/2024, ông Thưởng đã bị cách tất cả các chức vụ trong Đảng và nhà nước, bao gồm cả chức Chủ tịch nước. Lý do, trong giai đoạn làm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Quảng Ngãi, từ năm 2011 đến năm 2014, ông Thưởng đã nhận hối lộ lên đến 64 tỷ đồng từ Tập đoàn Phúc Sơn, để xây dựng nhà thờ tổ ở quê nhà Vĩnh Long.
Hay như cựu Chủ tịch Quốc hội Vương Đình Huệ, một ứng viên cho chức vụ Tổng Bí thư ở Đại hội Đảng 14, cũng bị mất chức, do Thư ký riêng là ông Phạm Thái Hà, đã nhận hối lộ hàng ngàn tỷ đồng từ Tập đoàn Thuận An. Cũng như, Thường trực Ban Bí thư Trương Thị Mai – một người được đánh giá là “trong sạch nhất” trong Đảng – cuối cũng cũng bị “ngã ngựa”, vì đã nhận quà biếu là căn biệt thự sang trọng, có trị giá tới 2 triệu USD từ Bí thư Tỉnh uỷ tỉnh Lâm Đồng Trần Đức Quận.
Đó là lý do, mới chỉ hơn 3 năm đầu của nhiệm kỳ Đại hội 13, danh sách các uỷ viên Bộ Chính trị bị cho thôi chức, hoặc bị miễn nhiệm, đã gần một nửa. Danh sách những ủy viên Trung ương Đảng bị loại, đến đầu tháng 10/2024, lên đến 26 người, đây chỉ bao gồm những người liên quan đến việc bị kỷ luật do tham nhũng, không tính vì lý do sức khỏe.
Những nhân vật chóp bu, tai to mặt lớn bậc nhất trong Đảng, còn “ăn bẩn, ăn thỉu” như vậy, thì làm sao trách được các lãnh đạo cấp dưới?
Trở lại vấn đề đấu đá trong nội bộ lãnh đạo cấp cao của Đảng, thực tế cho thấy, mỗi người trong số họ đều sẵn sàng “cõng rắn, cắn gà nhà”. Chủ trương dựa hẳn vào Bắc Kinh để hạ bệ Tổng Bí thư Tô Lâm, là điều có thật.
Câu hỏi đặt ra là: Tại sao nội bộ Đảng lại xảy ra những hiện tượng bất thường và nghiêm trọng đến như vậy?
Cựu Thường trực Ban Bí thư Khóa 12 Trần Quốc Vượng đã để lại một phát biểu để đời, về sự tồn vong của Đảng Cộng sản Việt Nam. Theo đó, phát biểu tại Hội nghị toàn quốc, đánh giá kết quả công tác tổ chức xây dựng Đảng năm 2019, triển khai nhiệm vụ năm 2020, ông Vượng nói:
“Cơ đồ ta xây dựng 75 năm nay, sụp đổ hay không cũng do chúng ta thôi, chẳng phải do kẻ thù đâu. Chẳng ai xâm lược mình, chẳng ai mang máy bay, đại bác đến xâm lược, lật đổ chúng ta đâu. Ta không làm tốt thì tự ta lật đổ ta thôi.”
Cũng như, Chủ tịch Hồ Chí Minh từng nói về đạo đức Cách mạng của đảng viên: “Đạo đức Cách mạng là sống trong sạch, không xa hoa, lãng phí, không hủ hoá, tham ô, không đặc quyền đặc lợi. Đều một lòng một dạ phục vụ lợi ích chung của nhân dân…”.
Theo Điều 4 Hiến pháp Việt Nam 2013, khẳng định vai trò lãnh đạo tuyệt đối của Đảng Cộng sản Việt Nam, đối với nhà nước và xã hội. Có một câu hỏi mà công luận đặt ra cho Ban lãnh đạo Đảng nói chung, và Tổng Bí thư Tô Lâm nói riêng, đó là, lãnh đạo Đảng hiện nay là ai? Và họ có còn xứng đáng để nắm quyền lãnh đạo nhà nước và xã hội, theo Điều 4 Hiến pháp quy định nữa hay không?
Trà My – Thoibao.de