Vì sao Tô Tổng nhìn đâu cũng sợ? Sợ cả sự lì lợm của “đồng chí”!

“Tứ trụ” được bầu tại Đại hội 13, đã rụng 3, chỉ còn lại một mình Phạm Minh Chính. Không phải ông Chính không bị tấn công, mà là ông đã che chắn tử huyệt một cách quá kỹ càng. Từ khi ông Nguyễn Phú Trọng còn sống, đã không thể công phá vào tử huyệt của ông Thủ tướng.

Tô Lâm hung hăng, đánh nhanh, đánh mạnh, đánh úp vv… nhưng dù làm mọi cách, Phạm Minh Chính vẫn đứng vững cho đến bây giờ. Như vậy, trên đấu trường chính trị, không ai có sức chịu sóng chịu gió và thậm chí chịu đòn tốt như Phạm Minh Chính. Ắt hẳn, Tô Lâm cũng hiểu, đội chơi tấn công mãi mà không thể ghi bàn để hạ đối thủ, thì trước sau gì cũng dính đòn hồi mã thương vào giờ phút mà không ai ngờ tới.

Mỗi nhiệm kỳ 5 năm được xem như một trận đấu. Trận đấu hiện nay đã đi qua được 4/5 quãng đường, và đang tiến gần đến thời điểm cuối cùng. Vậy mà, Phạm Minh Chính vẫn sừng sững, không xoay chuyển, mặc dù Tô Lâm đã tìm đủ mọi cách.

Tử huyệt của Phạm Minh Chính đặt tại 2 nơi, một là bà chủ AIC Nguyễn Thị Thanh Nhàn, và một ở trong tay người đứng đầu Tổng cục 2 Bộ Quốc phòng Trung tướng Phạm Ngọc Hùng. Cả 2 nơi này đều bị Tô Lâm nhắm đến, tuy nhiên, khả năng xuyên thủng Tổng Cục 2 trong nhiệm kỳ này là không thể. Phe quân đội đang rất mạnh, họ còn có tham vọng đòi Tô Lâm chia quyền lực, thì rất khó để Tô Lâm có thể chiếm được Tổng cục 2.

Tử huyệt được xem là dễ hơn, đấy là bà Nguyễn Thị Thanh Nhàn. Tuy nhiên, hiện nay, bà Nhàn có được quy chế tị nạn tại Đức, và được chính quyền Đức bảo vệ. Ấy còn chưa nói đến Tổng cục 2 Bộ Quốc phòng cũng đang bảo vệ tối đa cho bà. Bởi nếu để bà Nhàn rơi vào tay ông Tô Lâm, thì không chỉ ông Phạm Minh Chính bị hạ, mà cả ông Phan Văn Giang và các nhân vật khác trong Bộ Quốc phòng cũng khó mà trụ lại.

Nguồn tin nội bộ cho thoibao.de biết, ông Tô Lâm đã cử ông Lương Tam Quang sang Đức, để đàm phán, nhằm dẫn độ cho kì được bà Nhàn về nước.

Nguồn tin cho biết thêm, quà của Tô Lâm dùng để đổi chác với phía Đức không chỉ là món quà trao trả Trịnh Xuân Thanh về Đức, mà còn có món quà thứ hai nữa. Đó là dự án điện hạt nhân, Việt Nam sẽ ưu tiên cho Siemens – một tập đoàn lớn của Đức trúng thầu.

Ai cũng biết, rủi ro gây ra thảm họa của các nhà máy điện hạt nhân luôn luôn tồn tại, kể cả do các nước tiên tiến như Đức hay Nhật xây dựng. Một khi thảm họa xảy ra là hàng triệu người dân sẽ chết.

Như vậy, ông Tô Lâm đang mang sinh mạng của hàng triệu người dân ra, để ngã giá với một đất nước dân chủ, đang nắm trong tay cái mà Tô Lâm thèm muốn.

Điều này cũng cho thấy, ông đang sợ rất nhiều thứ. Ông sợ bị ông Phạm Minh Chính hồi mã thương bất kỳ lúc nào.

Để lấp cái sợ ấy, ông sẵn sàng đem sinh mạng người dân ra làm món hàng, để đàm phán, trao đổi.

Như vậy, liệu Tô Lâm có biết yêu nước thương dân hay không? Hay là ông có thể mang cả giang sơn, dân tộc, quyền lợi quốc gia ra bán, để mua lấy quyền lực và sự an toàn chính trị cho mình?

Sau khi lên làm Tổng Bí thư, ông Tô Lâm đã cho thả một số tù nhân lương tâm, để đổi lấy cảm tình của những nhà phản biện. Nhưng giờ đây, ông đang lộ rõ hơn bản chất thực. Với ghế Tổng Bí thư, đồng thời nắm trong tay một thế lực mạnh nhất trong Đảng, Tô Lâm đang xem giang sơn, quyền lợi quốc gia, như là tài sản riêng để mang đi đổi chác lấy quyền lợi chính trị cho cá nhân ông. Thật là vô cùng nguy hiểm.

Cố Tổng thống Việt Nam Cộng hòa Nguyễn Văn Thiệu từng nói “Đừng nghe những gì Cộng sản nói, mà hãy nhìn những gì Cộng sản làm”. Có lẽ, những thể hiện về quyết tâm cải cách của Tô Lâm chỉ là diễn. Hãy vén tấm màn che lên cho ông lên, và soi vào hậu trường chính trị, lúc đấy mới thấy được bản chất thật của Tô Lâm.

Thoibao.de