Tháng Bảy về …

Tháng Bảy về …

 

Tháng Bảy về

tháng của những nỗi đau

Mắt mẹ mờ hơn – chỉ thấy một màu

Đen – Trắng – Vàng – Xanh vẫn là sắc Đỏ

Cả hai phía – Máu các con đều rỏ

Thấm tận cùng lòng đất mẹ bao la

Không phân biệt – đâu là địch – đâu là ta

Về với đất tất cả đều là cát bụi

Đã là lính chẳng cái chết nào có tội

Hải chiến Hoàng Sa ngã xuống Ngụy Văn Thà

Hay dáng đứng giữa đường băng Tân Sơn Nhất

Các anh chết để giữ từng tấc đất

Vì đất mẹ bốn ngàn năm – máu đỏ da vàng

Tháng Bảy về

người vợ vẫn chịu tang

Lòng quặn thắt vết thương luôn rỉ máu

Chăm mẹ, nuôi con, trời cao có thấu

Xay ló đêm đêm, giã gấu một mình*

Gồng mình lên gánh nặng chiến chinh

Rồi thảng thốt nhận ra

tóc đà đốm trắng   

Chung mái nhà tranh đội mưa che nắng

Hai bà già bạc tóc – tựa vào nhau

Tháng Bảy về

tháng của những nỗi đau

Đất nước bốn ngàn năm

chẳng một ai muốn thế

Diệu vợi xa vời mắt tràn lệ ứa

Nỗi đau này chẳng của riêng ai

Nhang vẫn cháy và khói tỏa khắp nơi

Cầu người khuất được an nhiên siêu thoát

Tháng Bảy về hoa huệ thêm trắng muốt

Hương thơm nồng như xé ruột xé gan!

Thơ và ảnh: Nguyễn Quý Phong

* „ló“, „gấu“: lúa, gạo (tiếng miền Trung từ Thanh Hoá trở vào)