Ngày 22/3, báo Tiếng Dân có bài bình luận “Chuyện bình thường và bất bình thường xung quanh vụ Võ Văn Thưởng bị phế truất” của tác giả Jackhammer Nguyễn.
Thoibao.de trích lược bài viết và giới thiệu đến quý khán thính giả, nội dung như sau:
Võ Văn Thưởng bị cách chức, Võ Văn Thưởng Chủ tịch nước trẻ nhất, Võ Văn Thưởng Chủ tịch nước ngắn nhất…
Đại loại là như vậy, cái tên Võ Văn Thưởng thống lĩnh dư luận tiếng Việt trong và ngoài nước vài tuần lễ qua.
Thế nhưng, tôi thấy chuyện này đâu có gì đâu mà ầm ĩ.
Chuyện bình thường
Ông Thưởng thuộc loại hiền lành, không có khả năng gì, và chắc chắn ông thuộc loại “thành phần” [Cách mạng].
Theo lý lịch chính thức, ông sinh năm 1970, vào đại học năm 1988. Ông học Đại học Tổng hợp thành Hồ, tốt nghiệp năm 1992, khoa Triết học Mác-Lenin.
Thế rồi, cũng như các hạt giống đỏ “hơi bị lép” khác, ông cứ thế mà đi lên theo con đường “Đoàn phái”, không tranh cãi với ai, mà nhất dạ nhì vâng. Và quan trọng nhất, là kinh điển Mác – Lê ông thuộc làu.
Nhưng điều đó rất quan trọng, vì nó làm cho ông Thưởng lọt vô mắt xanh của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, cũng thuộc làu [Mác – Lê] như ông Thưởng.
Lúc lọt vào mắt xanh của ông Trọng, Thưởng là một cán bộ trẻ tuổi, “được đào tạo bài bản”, không tranh cãi với ai, và đến lúc đó, cũng chẳng điều tiếng gì, một Mr Clean rất lý tưởng.
Các phe phái dữ dằn của Đảng thấy rằng, ông Thưởng cũng gọi dạ bảo vâng, nên cũng OK. Thế là ông trở thành một đồng chí “long trọng viên cao cấp nhất” vậy.
Lên hay xuống đều ngoài ý muốn
Nhưng, cứ làm “long trọng viên” như thế chắc chả đến nỗi nào. Cái nỗi nào là cái chức Tổng Bí thư sắp bị bỏ trống, khi ông Trọng về hưu. Không biết, liệu ông Thưởng có lăm le chức ấy hay không, hay ông Trọng có ý định “quy hoạch” ông Thưởng thành người kế vị mình hay không.
Nguồn tin mà chúng tôi có được, thì ông không mấy tham vọng, cái chuyện lên tới chức “long trọng viên cấp cao nhất” của Đảng và nhà nước, cũng nằm ngoài suy nghĩ của ông.
Còn ông Trọng, thì rất nổi tiếng với khái niệm “người Bắc có lý luận” của mình, có nghĩa là Tổng Bí thư phải là người gốc Bắc, ông Thưởng lại là dân miền Nam.
Nhưng biết đâu được, trong thời buổi “kinh tế thị trường định hướng Xã hội Chủ nghĩa” này, kiếm đâu ra “người Bắc có lý luận”, thôi đành chịu ông Nam kỳ hiền lành này vậy, dù sao ông ấy cũng thuộc bài như mình.
Thế là tai ương ập đến!
Trong bản tin ngắn gọn và thẽ thọt về việc “đồng ý” cho ông Thưởng thôi các chức vụ, ta thấy những lời lẽ rất mù mờ.
Thiết nghĩ, khả năng cao nhất là các phe lăm le cái ghế Tổng Bí thư, cứ ra tay trước cho nó lành. Đồng ý là ông Thưởng hiền lành, không tham vọng, nhưng ai biết đâu được, thôi “đánh luôn” cho chắc ăn.
Chuyện bất thường
Một số nhà quan sát chính trị từ nước ngoài nói với BBC rằng, chuyện ông Thưởng bị hạ bệ là “cơn địa chấn chính trị” của Việt Nam. Câu nhận xét này có hai mặt, không đúng và đúng.
Không đúng ở chỗ, chế độ chính trị Việt Nam sẽ vẫn là một nhóm độc quyền cai trị. Dân chúng cũng vẫn thế, cán bộ cũng vẫn thế. Có gì đâu mà phải “xoắn”!
Nhưng, nó đúng ở chỗ… ông Trọng. Chúng ta nên nhớ rằng, ông Trọng đã từng “quy hoạch” một người cũng thuộc 1.000 chữ Mác – Lê như ông ấy, là ông Trần Quốc Vượng. Ông Vượng cũng “clean”, không điều tiếng gì. Nhưng đám Trung ương Đảng đánh ngã ông Vượng ngay từ vòng gửi xe.
Nay họ quật ngã luôn ông Thưởng, tuy có vất vả và ồn ào hơn chút xíu, vì ông Thưởng đã lên tới chức vụ cao nhất của ngành “long trọng viên”.
Điều đó có nghĩa là, hầu như chắc chắn không còn loại cán bộ thuần Đảng, giáo điều, ít phe ít phái nữa, mà là đám thực tế hơn, không giáo điều và dữ tợn hơn. Địa chấn là vậy!
Chuyện bình thường và bất thường xung quanh vụ Võ Văn Thưởng bị phế truất
Minh Vũ – thoibao.de