Sau khi ông Vương Đình Huệ “ngã ngựa”, một nguồn tin nội bộ cho biết, từ ngày 1/5 trở đi, ông Huệ sẽ phải tuân thủ chặt chẽ một số quy định do Đảng đặt ra: Thứ nhất, không được trả lời phỏng vấn báo chí trong nước và quốc tế; thứ nhì, không được tham gia các hoạt động có tổ chức, gây ảnh hưởng đến Đảng và Nhà nước; thứ ba, không được đi ra nước ngoài. Nếu đi chữa bệnh ở nước ngoài, phải báo cáo để bố trí người theo giám sát.
Đây là thông tin mới lạ, chỉ có những người trong nội bộ mới biết, bởi nó là quy định bí mật do Đảng đặt ra. Với quy định này, chẳng khác nào, Đảng đã biến cựu quan chức trở thành “tù nhân”, bởi đây là cách mà Đảng hạn chế quyền tự do của công dân Vương Đình Huệ.
Điều lệ Đảng được xem là một hệ thống luật, do Đảng Cộng sản đặt ra để quản lý người của Đảng. Ban đầu, Điều lệ Đảng mang đến một số đặc quyền đặc lợi cho đảng viên, cũng như bảo đảm sự trung thành của đảng viên đối với Đảng. Tuy nhiên, vì các quan chức của Đảng đã làm quá nhiều chuyện xấu xa, nên Đảng phải đặt ra những điều luật bí mật để che đậy.
Tương tự, 3 điều cấm với ông Vương Đình Huệ cũng chính là cách mà Đảng che giấu những điều thối tha bên trong nội bộ, mà Đảng không muốn để người dân và quốc tế biết.
Một người ở vị trí càng cao, thì sẽ biết được càng nhiều bí mật động trời bên trong Đảng. Ở vị trí Tứ trụ, ắt hẳn, ông Huệ biết rất nhiều. Khi ông bị bức phải buông bỏ quyền lực, tất nhiên sẽ sinh ra mất mãn, để trả đũa, có thể ông sẽ tung hê hết ra trước bàn dân thiên hạ. Đây là điều mà Đảng lo sợ, dẫn đến việc áp cho ông những điều cấm trên.
Cũng nguồn tin nội bộ này cho biết, nhiều ngày trước khi Ban Chấp hành Trung ương quyết định loại bỏ ông Huệ vào ngày 26/4 vừa qua, bà Nguyễn Vân Chi – vợ ông Huệ đã rời khỏi Việt Nam. Khả năng cao là bà Chi đã sang Mỹ – nơi con gái của bà là Vương Hà My đang cư ngụ.
Việc ông Huệ cho con đi du học Mỹ, là điều mà dư luận đã biết từ nhiều năm qua. Tuy nhiên, khi ông Huệ đánh hơi “điều chẳng lành” sắp xảy ra với mình, và để cho vợ khăn gói chạy thoát thân trước, thì rất có thể, việc đầu tư cho con gái đi du học nước ngoài, cũng là cách đề phòng bất trắc cho gia đình của ông.
Qua cách làm của ông Huệ, cho thấy, ngay cả những người đứng ở hàng cao nhất trong Đảng cũng không tin Đảng, dù trước truyền thông, họ luôn rao giảng về thứ lý tưởng Cộng sản “cao đẹp”.
Để trói buộc người đảng viên vào với Đảng và mua sự trung thành của họ, Đảng dùng luật riêng để ban phát quyền lực, lợi ích. Khi người đảng viên bị loại khỏi mâm quyền lực, Đảng lập tức tròng lên đầu họ những điều cấm đoán, nhằm biến họ thành “tù nhân”. Như vậy, Đảng chẳng khác nào con quái vật biến hình, vừa là thiên thần vừa là ác quỷ đối với người phục vụ cho nó.
Rất có thể, những quan chức đã “ngã ngựa” khác, như các ông Phạm Bình Minh, Nguyễn Xuân Phúc, Võ Văn Thưởng, Trần Tuấn Anh vv… cũng không ngoại lệ. Bởi nếu không cấm, thì có thể, đã có người ra nước ngoài rồi tung ra bí mật của Đảng.
Trong quá khứ, từng có nhiều lãnh đạo đi chữa bệnh nước ngoài, như ông Nguyễn Bá Thanh, ông Trần Đại Quang, ông Lê Văn Thành vv… Tuy nhiên, không một ai, không một hãng tin nào có thể khai thác được gì từ họ. Có lẽ, họ bị Đảng cử người đi theo dõi và giám sát. Làm quan chức cấp cao trong Đảng Cộng sản Việt Nam, có thể, đến khi gần chết cũng không được yên thân.
Chỉ có những kẻ làm nhiều điều xấu xa thì mới muốn che giấu. Nếu Đảng không làm gì xấu xa, sao lại quản lý người đã từ bỏ quyền lực chặt chẽ đến như thế?
Hoàng Phúc – Thoibao.de