Sau 20 ngày kể từ vụ Bộ Công an mà người đứng đầu là Tô Lâm đã đưa trên 3000 quân tấn công vào Đồng Tâm, và đến tận nhà hành quyết đảng viên lão thành cách mạng 58 năm tuổi đảng, 84 năm tuổi đời là cụ Lê Đình Kình với 4 phát súng, thì nay vợ của ông, cụ bà Dư Thị Thành hôm 29/1 đã xuất hiện kể lại cho người dân cả nước biết về sự việc đã diễn ra vào cái đêm hãi hùng, rạng sáng ngày 9/1/2020.
Bà bắt đầu với câu: “Tôi là Dư Thị Thành vợ của ông Lê Đình Kình. Tôi quay video này, lúc tôi rất minh mẫn, và đầu óc tôi tỉnh táo, tôi khoẻ. Tôi tường thuật lại công an đàn áp gia đình tôi ngày 9/1/2020.“
“Hôm đó vào khoảng lúc 3 giờ sáng là tôi thấy cứ dầm dập ở ngoài đường, mở cửa tôi ngó ra thì tôi thấy công an, cảnh sát đứng đầy đường.
Tôi chạy vào thì thấy họ bắn đạn hơi cay, với lại bắn súng vào nhà tôi,
Công an ném hơi cay ném khói vào rất nhiều, mù mịt nhà, tôi và ông (Lê Đình Kình) cay hết mồm, mắt mũi.
Tôi mới nghĩ ra lấy nước vào để cho ông (Kình), nhưng chưa kịp, thì tôi bị sặc hơi cay không thể lấy được, ông Kình cũng bị sặc khói hơi cay.
Tôi cố chạy ra cửa lấy nước vào khăn ướt đắp cho ông nhưng họ bắn nhiều quá, bắn mù mịt vào nhà tôi, nên tôi lại ‘thụt’ vào trong chỗ ông.”
Bà Dư Thị Thành kể một chi tiết quan trọng là: “khi tôi bị bắt ở ngoài đường, là ông nhà tôi vẫn còn sống”. Như vậy sau khi Công an bắt hết tất cả con cháu ông Lê Đình Kình ra xe thì họ mới tiến hành giết chết ông Lê Đình Kình, khi ấy chỉ còn một mình ông với những rương hòm tài liệu cùng đám công an Việt nam vây xung quanh.
“Con cháu nhà tôi nó ngủ ở đây từ ngày ông gãy chân, trông nom bảo vệ ông sợ công an bắt cóc. Thấy bắn nhiều nó chạy lên chạy xuống tum, lên ban thờ nhưng mà hơi cay nhiều quá nó không chịu được thì bắt đầu nó khép cửa lại, nhưng công an đã tràn vào bắt hết người trong nhà.
Hôm đấy nhiều công an vào bắn súng tơi tả vào nhà tôi, các anh ấy sấn vào đông lắm. Họ bắt tôi kéo ra, bịt mồm bịt miệng, xong rồi đưa tôi lên xe thì các cháu ngủ ở đấy chạy lên chạy xuống, xong rồi các anh ấy bắt hết các con cháu của tôi lôi đi,
khi tôi bị bắt ở ngoài đường, là ông nhà tôi vẫn còn sống,
tôi trông thấy công an đánh con cháu tôi rất dã man,
xong rồi lôi ra ngoài đường, tất cả đều bị lôi lên cái đồn Miếu Môn,”
Ấn tượng với bà Dư Thị Thành là Công an đánh con cháu bà quá dữ dội đến mức bà không nghĩ rằng con trai bà là anh Lê Đình Công vẫn còn sống.
“lên trên đồn thì tôi nhìn thấy các anh lại đánh con cháu tôi tơi tả ra,
cứ đá cứ đấm vào mặt vào bụng,
họ đánh mà tôi cứ nghĩ là Công nhà tôi nó chết ngay ở trên đồn rồi chứ không nghĩ là nó còn sống.
Cứ tát tôi, đá đi đá lại,
Còn thằng Chức nhà tôi thì tôi không nhìn thấy đâu cả,
Tôi nhìn thấy ở trên đồn các anh ấy đánh, tra tấn người dân ghê lắm,
Họ lấy bút kẹp ngón tay,
Khi đánh xong, họ lại bắt vào ký cái giấy là không mớm cung, không tra tấn,
đêm hôm đấy là bắt đầu cho bịt mồm hết lại xong rồi cho lên xe ‘kem’, xong rồi chở đi đâu thì tôi cũng không biết nữa.”
Khi thả bà Thành về Công an nói với bà rằng “cho mày về để mày lo hậu sự cho chồng con mày” và nói thêm “chúng tao mà không nhân đạo thì chúng tao bắn chết hết chúng mày.”
“Còn tôi và mấy đứa trẻ con được về lúc 2 giờ sáng ( ngày 10/1/2020) ,
Chúng nó bảo cho mày về để mày lo hậu sự cho chồng cho con mày,
Chúng nó còn bảo chúng tao mà không nhân đạo thì chúng tao bắn chết hết chúng mày.
Từ lúc ông nhà tôi bị đánh gẫy chân, thì các con các cháu nó cứ đến, nó ở để trông nom, mà người ta nói là nhà tôi nuôi bọn nghiện mấy chục người.
Tôi không hiểu là đến để bắt cóc hay thế nào nữa, vì không thấy giấy tờ gì đưa ra cả.
Đây là những gì tôi nhớ thì tôi kể ra, sau này nếu như tôi kể sai thì đó tôi bị ảnh hưởng nhiều tới mất trí nhớ hoặc tôi bị áp lực khiến tôi phải kể sai, mong bà con thông cảm hết cho tôi.”
Nhà báo Lã Minh Luận từ Hà Nội đã bí mật đến viếng cụ Lê Đình Kình và ghi lại chi tiết lời kể của bà Dư Thị Thành – bài viết được đăng trên đài BBC Tiếng Việt ngày 30/1/2020.
Cụ Thành kể: “Hôm người ta xộc vào nhà, tôi ngủ bên này, ông cụ nhà tôi ngủ bên kia (nơi có cái tủ sắt bị bắn, phá tung).
Họ đứng ngoài cửa xịt hơi cay, khí ngạt gì đó. Tôi ho sặc sụa và ông cụ nhà tôi thì mệt không thở được.
Tôi chạy ra lấy khăn mặt dấp nước cho ông ấy bịt mũi, miệng… thì họ phá được cửa, xông vào, khoá tay tôi lôi đi còn ông cụ, tôi không biết người ta đã làm gì ông ấy…
Các con tụ về để bảo vệ bố nhưng khi hơi cay, khói bụi mù mịt, không thở được thì chúng nó chạy hết lên sân thượng rồi tôi nghe tiếng súng đạn nổ chí chéo, đùng đoàng trên đó, cả nhà hoảng loạn, hỗn loạn… không còn biết là cái gì xảy ra nữa…
khi được họ thả về, thì thấy máu me đầy giường, đầy phòng của ông ấy. Lúc chôn xong, trở về cứ thấy buồng ngủ của ông ấy mùi thối khắm… Tìm mới lôi ra dưới gầm giường một bao tải quần áo đầy máu me của ông ấy…” (cụ khóc)…
Bà Thành tiết lộ rằng ông Lê Đình Kình “tin vào ông Trọng chống tham nhũng lắm! Ông ấy tin ông Trọng, ủng hộ ông Trọng, ủng hộ đảng tuyệt đối… Ai ngờ…”
Bà Thành kể:
“Nhà cửa, tất cả đều bị lục tung, bản đồ đất dán trên tường bị xé bỏ hết. Người ta bê mất đi cái hòm gỗ có để bản đồ, hồ sơ giấy tờ đất đai… đều ở trong ấy hết… Lấy hết rồi bác ạ! (cụ khóc…)”
Tôi nói: “Sao biết họ rục rịch tấn công vào làng mà chẳng cất giấu đi nơi khác cho an toàn?”
Cụ Thành bảo: “Có ai ngờ được đâu. Ông cụ nhà tôi tin vào ông Trọng chống tham nhũng lắm! Ông ấy tin ông Trọng, ủng hộ ông Trọng, ủng hộ đảng tuyệt đối… Ai ngờ đâu được bác ơi!”
Cụ lại khóc… Tôi hỏi tiếp: “Ngoài bê mất hòm tài liệu đất đai, họ còn lấy đi cái gì nữa không?” Cụ trả lời: “Nó lấy mất chiếc ô tô trả góp của vợ thằng Uy, bê mất 2 cái két sắt của nhà Công và nhà Chức.“
Về chuyện 3 Cảnh sát cơ động bị thiêu cháy, Bà Thành nói “Cả làng không ai nhìn thấy, không ai biết họ chết lúc nào, khi nào, sau này chỉ nghe công an nói…”
Tôi hỏi tiếp: “Nghe người ta nói rằng hôm ấy có 20 thằng nghiện được cụ Kình nuôi trong nhà… đã chống người thi hành công vụ ghê lắm cơ mà cụ?” Cụ Thành bảo: “Làm gì có thằng nghiện nào! Nhà tôi ăn còn chả đủ, làm gì có tiền nuôi ai?
“Ông nhà tôi mua một xuất bánh cuốn ăn sáng còn phải xẻ, nhường cho tôi một nửa, bảo tôi ăn để còn uống thuốc…” Cụ Thành nghẹn lại không nói thêm được gì.
Tôi hỏi tiếp: “Thế hôm ấy, mấy anh công an đã chết như thế nào, cụ và gia đình có biết không? Có phải mấy anh em nhà mình ném bom xăng xuống cái giếng trời làm họ bị chết cháy không?” Cụ Thành lại vật ra kêu giời ơi…!
Đúng lúc ấy, mấy người hàng xóm và hai người con gái của cụ Thành bước vào, mọi người đồng thanh đáp: “Cả làng không ai nhìn thấy, không ai biết họ chết lúc nào, khi nào, sau này chỉ nghe công an nói…” (mấy người quả quyết)…
Tôi hỏi tiếp: “Vậy, vì sao mấy anh em, chú cháu lại nhận là ném bom xăng xuống giếng trời đốt cháy họ?”
Cụ Thành và mấy người nói: “Cũng chả biết, chắc họ đánh đau quá, bắt phải nhận thôi, chứ thằng Uy vừa ló mặt ra sân thượng đã bị người ta bắn gãy tay, còn thả chó ra đuổi cắn… thì ai có thể chạy sang tận sân nhà bên để ném bom xăng…?“
Sự việc Công an Việt nam mà người đứng đầu là Đại tướng Tô Lâm đưa hàng nghìn quân tấn công, giết hại đảng viên lão thành Cách mạng Lê Đình Kình đã thổi lên ngọn lửa căm thù từ các đảng viên chân chính và hàng triệu người dân trong và ngoài nước đối với nhà cầm quyền tại Hà nội.
Tiếp đến, hành động của ông Tổng bí thư Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng, thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc lập tức tặng thưởng huân chương chiến công hạng nhất cho những công an đã chết vì khủng bố người dân, thì đây là bằng chứng rõ nhất về sự man rợ và xảo trá của người đứng đầu Đảng và Nhà nước ở Ba Đình.
Từ đây, trên 90 triệu người dân Việt nam đã biết đâu là kẻ thù của dân tộc.
Hải Yến từ TpHCM – Thoibao.de (Tổng hợp)